Ngồi xe ôm
rong ruổi giữa phố phường Sài gòn. Lâu lắm rồi mới ngắm phố thị từ yên xe máy
thay vì từ ô của sổ xe bus. Sau nhiều năm khước từ chạy xe gắn máy vì nhiều lý
do này khác, hôm nay quyết định nhảy xe ôm đi chơi tranh thủ ngắm phố.
Một buổi chiều
nhẹ nắng, mát mẻ sau cơn mưa nhỏ. Gió tháng 11 bắt đầu mát rượi. Phố xá đông
đúc, xe cộ bận rộn, người ta náo nhiệt.
Anh xe ôm thạo đường nên lả lướt vô cùng. Mình ngồi đằng sau thích thú
như cô bé quê được đi lên phố. Xe chạy
đường chợ, anh xe ôm giải thích đi tắt như thế cho bớt đèn xanh đèn đỏ.
Ngước lên, màu
xanh trong veo. Cao tít phía trên, vài sợi mây mỏng tang lằng ngoằng vắt vẻo
ngang bầu trời. Quay sang trái, các cửa hàng bán đồ linh tinh đang hoạt động rộn
rã, người mua kẻ bán, đi ra đi vào, chuyện trò chỉ trỏ tấp nập. Mấy bác đứng tuổi
tươi cười chém gió ngoài vỉa hè, cà phê bệt dã chiến, hoa chân múa tay, mặt ai cũng
sạm màu nắng gió, mặt ai cũng hân hoan. Quay sang phải thấy ngay mẹt
đựng chanh, xả, nghệ và các thứ rau xanh tươi xếp ngay ngắn, trình bày rất nghệ
thuật chả thua gì trong siêu thị. Ngạc nhiên không, khiếu thẩm mỹ của người bán
không hề tệ chút nào. Chị bán hàng ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp cười toe toét,
tay bào xả. Bên cạnh chị là một ông cụ móm gần hết răng, ngồi trên chiếc ghế nhựa
cao hơn, cũng đang mỉm cười, tóc ông phất phơ bay trong gió chiều. Họ đang nói
chuyện. Nụ cười rạng rỡ cho tôi biết rằng họ rất vui. “Ồ, đây là cuộc sống, đây
là hiện thực này Phương! Hiện thực đơn giản vậy thôi!”. Phải, hiện thực chỉ giản đơn như vậy thôi, mẹt
chanh tươi, rổ nghệ vàng, giỏ cà chua đỏ, chồng cà rốt màu cam. Nụ cười tươi
rói hồn hậu của chị bán rau và ông cụ móm mém kia. Hà cớ gì ta phức tạp hóa vấn đề nhỉ? Sao trước đến giờ mình
không nhìn thấy hiện thực mộc mạc rạng ngời như thế này nhỉ? Hình như mình đã bỏ
sót những điều hồn nhiên tuyệt đẹp trong bức tranh cuộc sống hiện thực đầy màu
sắc sống động như thế này? Chẳng lẽ cuộc
sống này, những con người này, giây phút này không quá đủ đầy cho mình hay sao?
Vì sao phải tìm kiếm hạnh phúc đang vắt vẻo ở nơi nào khác?
Bỗng nhận ra
thay vì sống trong thực tại và nhìn nó giản đơn như chính nó, ta đã dành
thời gian đáng kể chúi đầu vào mạng xã hội, đọc, nghe rồi phán xét, nhạo báng, than
phiền thay vì khen ngợi, cảm kích và trân quý. Ta có khuynh hướng chỉ nhìn chằm
chằm vào cái mình muốn nhìn, soi mói cái mình muốn soi trong một tâm thức chán
nản chỉ trực buông ra lời chỉ trích. Tâm thức mình sẵn sàng cho cái xấu cái ác
nhiều hơn cái tốt và cái đẹp. Thấy đống rác bên đường, ta chỉ thấy nó thối, thấy
kẹt xe trên đường ta thấy nó đáng ghét, thấy người ta tranh giành đường đi của
nhau, lấn tuyến, ta chỉ muốn cãi vã chửi đổng. Cho đến một ngày, trên một chuyến
xe ôm lả lướt giữa phố thị, hốt nhiên nhận
ra rằng mình đã mù lòa với hiện thực và
thừa ngu ngốc để bỏ qua cái rạng rỡ của thực tại, bỏ qua những tiếng cười vô tư,
bỏ qua sự rộn ràng hồn nhiên vốn có của cuộc sống thành thị, quên nhìn bầu trời
trong một tâm thức bình yên, quên ngắm những chiếc lá xanh bay phất phới trên tán
cây.
Chúng ta đã bỏ quên phần lớn thực tại để tiêu tốn thời gian đọc màn hình điện
thoại hay lướt máy tính bảng. Thay vì chọn cái thực, ta chọn cái ảo, vì thế nhiều
thứ ta ngỡ là hiện thực thực ra chỉ là ảo ảnh. Ta lăn lộn giãy đạp thảm hại trong ảo ảnh về
hiện thực mà cứ ngỡ mình sống đang trong hiện thực. Tựa như thấy trăng đẹp trong hồ nước, thích quá nhảy xuống nước mò trăng, vì nghĩ rằng trăng này có thật.
Không tìm thấy trăng thì thất vọng, phiền não, thậm chí giận dữ, có người chìm luôn trong hồ vì không biết bơi. Đó là sự khác nhau
giữa hiện thực và ảo giác về hiện thực. Chúng ta vẫn sống trong ảo giác.
Như một
blogger đã từng nói “chúng ta cảm thấy những giây
phút hiện tại trong đời sống là chưa đủ thỏa mãn cho mình.” Chưa bao giờ chúng ta thấy đủ vì chúng ta bận
rộn đi diễn giải hiện thực theo cách mình cảm nhận. Anh chàng chăn cừu Santiago trong câu chuyện
Nhà Giả Kim cũng tự nhủ với bản thân: “mình như mọi người thôi: nhìn thế giới và thấy theo ý mình chứ không phải
như theo thực tế.” Chính vì cái thấy về thế giới theo cách của mình chứ
không phải theo thực tế nên chúng ta luôn bóp méo hiện thực qua lăng kính dị dạng
của kinh nghiệm cá nhân và sự phán xét chủ quan. Hãy thử ráng ngồi yên năm phút
không nghĩ gì, tôi dám cá là hầu như tất cả chúng ta không thể ngồi im 5 phút với
đầu óc trống không, vứt bỏ suy niệm, phán xét va toan tính. Ngay cả khi ngồi
yên, đầu chúng ta cũng không ngừng nói chuyện với chính mình.
Vì khước từ nhìn hiện thực như chính nó, chúng
ta lao vào phán xét tất cả những gì mình thấy, nghe và đọc qua cảm nhận và kinh
nghiệm cá nhân. Rồi sau đó tự giày vò, lo lắng, tự làm khổ chính mình. Vì rằng
khi nhìn hiện thực như chính nó, chúng ta học cách chấp nhận và nhân nhượng. Vì
chấp nhận và nhân nhượng, chúng ta sẽ sống hòa bình với chính mình và với người
khác. Khi nhìn thấy hiện thực là chính nó, bản ngã không bị thổi phồng như một
cái bong bóng xà phòng. Bản ngã của chúng ta không bị sưng phù khi có ai đó chỉ
trích hay tước mất của ta thứ gì. Ta sống an nhiên, nhẹ nhàng và vô tư như chiếc
lá trên cành. Gió thổi lá bay, gió ngừng thổi, lá ngừng bay. Chiếc lá không thắc
mắc vì sao hôm nay gió thổi hướng đông hay tây, cũng chẳng buồn oán trách mưa bão, hay vì sao hôm nay không có gió, nó cũng chẳng
phán xét vì sao tòa nhà bên cạnh lại xây cao cản gió hoặc vì sao cái cây bên cạnh
lại có lá nhiều hơn, xanh hơn.
Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, đời sống vẫn trôi
đi. Mọi chỉ trích, phản đối, phán xét chỉ là kết quả của sự khước từ chấp nhận
hiện thực như chính nó và bóp méo nó trong cái nhìn thiên kiến, rồi giày vò, đau khổ triền miên.
Đừng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hiện thực. Đừng
quên ngắm bình minh trong im lặng trầm mặc mà không cần một lời khen chê, phán
xét hay phải rút máy ảnh ra lưu giữ lại những giây phút đẹp đẽ đó. Cứ để những khoảnh khắc nhiệm màu như thế trôi
qua tự nhiên và chúng ta có đủ thời gian cảm nhận trọn vẹn hiện thực đẹp đẽ trong
từng giây phút sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét