"Hạnh phúc có được từ sự so sánh là thứ hạnh phúc giả tạo. “Tôi có chiếc xe to hơn còn anh không có. Bởi anh không có nên tôi hạnh phúc.” Đấy là điều xuẩn ngốc. Làm sao tôi có thể hạnh phúc vì anh không có xe? “Tôi có nhà lớn và anh không có nhà lớn, thế nên tôi hạnh phúc.” Thứ hạnh phúc này dường như chú trọng nhiều tới việc làm cho người khác bất hạnh hơn là tự mình hạnh phúc. “Anh không có xe, anh không có nha đẹp – tôi hạnh phúc vì anh khổ sở.” Hãy nhìn vào logic ấy, bài toán thật đơn giản: “Tôi hạnh phúc khi người khác đau khổ, thế nên người khác càng đau khổ, tôi lại càng hạnh phúc; nếu cả thế gian hóa thành địa ngục, tôi sẽ hạnh phúc tột bậc.” Đấy là logic và đấy là điều con người vẫn thường làm."
"Đôi khi bạn
thấy hạnh phúc và đôi khi thấy bất hạnh – bởi hạnh phúc của bạn có điều kiện.
Khi bạn thành công, bạn hạnh phúc, khi bạn thất bại, bạn bất hạnh; hạnh phúc của
bạn phụ thuộc vào nguyên nhân bên ngoài. Bạn không thể luôn ca hát được; do dù
bạn hát, bài hát của bạn không phải bao giờ cũng thuần túy là ca hát. Đôi khi
nó là vui mừng thực sự, đôi khi nó chỉ là sự lập lại, đùng đục và đờ đẫn. Đôi
lúc khi có bạn bè tới chơi, khi bạn tìm thấy ý trung nhân, bạn thấy hạnh phúc
sung sướng. Khi hết bạn bè tới chơi, khi mất người yêu, bạn trầm uất. Hạnh phúc
và bất hạnh của bạn đều bắt nguồn từ nguyên nhân bên ngoài – nó không phải là
dòng chảy bên trong, nó không phải là điều gì bạn sở hữu. Nó được người khác
trao cho bạn và lấy đi khỏi bạn, được hoàn cảnh trao cho bạn và lấy đi khỏi bạn.
Điều này không có giá trị bởi vì bạn vẫn còn là nô lệ, bạn không phải là người
chủ.
Đạo nhân gọi
một người là chủ khi hạnh phúc của người đó là tuyệt đối của riêng người đó.
Người đó có thể hạnh phúc bất chấp tình huống: trẻ cũng hạnh phúc, già cũng hạnh
phúc, là bậc quân vương cũng hạnh phúc mà là người hành khất vẫn thấy vui. Bài
ca của người đó không bị vấy bẩn bởi hoàn cảnh. Bài ca của người đó là của
riêng họ, là nhịp điệu tự nhiên của chính họ."
"Có vài người
hiểu được cái đẹp của cuộc sống nhưng không hiểu mặt xấu của nó. Một số người
khác hiểu cái xấu của cuộc sống nhưng lại không thể hiểu cái đẹp của nó. Có một
số người hiểu phần tiêu cực của sự chết nhưng không hiểu sự yên nghỉ của nó. Và
thế rồi có một số người hiểu sự yên nghỉ của chết nhưng không hiểu cái xấu của
nó – song cả hai là như nhau. Bạn chọn loại này, người khác chọn loại khác.
Cả hai nên
được chọn cùng nhau. Cả hai nên được chọn cùng nhau nhiều tới mức không còn lựa
chọn nào khác nữa. Cuộc sống xấu xí và cuộc sống đẹp đẽ. Cái chết xấu xí và cái
chết cũng đẹp đẽ. Chân trái của bạn di chuyển là do chân phải của bạn đứng yên,
có sự chuyển động là do một chân đứng yên. Thế rồi chân trái của bạn đứng yên
và chân phải của bạn chuyển động. Chuyển động có thể xảy ra nhờ có sự bất động.
Tôi có thể
nói với bạn bởi lẽ có gì đó sâu thẳm trong tôi luôn tĩnh lặng. Ngôn từ có
nghĩa, đáng nói, chỉ do có sự tĩnh lặng. Nếu không có sự tĩnh lặng thì ngôn từ
chỉ là vô nghĩa, chỉ là lời lắp bắp. Khi lời nói có ý nghĩa, luôn nhớ rằng ý
nghĩa tới qua tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng tràn vào lời và lời trở nên rực rỡ."
Trích dẫn từ tác phẩm “Đạo, Con Đường Không Lối” – Osho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét