Tản bộ trên những con phố nhỏ ở một thành phố biển vào một buổi chiều tà. Nắng nhạt vẫn chênh chếch trên những tán lá cây rung rinh trong gió. Trời xanh nhàn nhạt chẳng có một sợi mây. Người người vẫn đi qua đi lại, hàng quán vẫn mở nhưng không ồn ào vội vã như Sài gòn. Cuộc sống của con người tại thành phố nhỏ trôi qua êm ả, nhàn nhã trong một buổi chiều nắng đẹp. Ít nhất người ta cũng còn một chút nhân văn để chừa lại vỉa hè thoáng đãng cho người đi bộ.
Tôi đi chậm rãi trên những con phố nhỏ ấy, hít căng lồng ngực để cảm nhận hết cái mát trong lành của biển cả. Chợt nhận ra rằng từ rất lâu lắm rồi, đây là những dịp hiếm hoi mà tôi có thể thanh thản ngắm nhìn bầu trời trước khi hoàng hôn xuống một cách bình lặng, không bị bất kỳ điều gì xô đẩy vội vã. Cuộc sống bận rộn điên loạn ở Sài gòn đã lấy đi của nhiều người cái quyền được ngắm hoàng hôn, được hít thở không khí thật và ngửi mùi vị của cuộc sống, được ngắm người bình thường sinh hoạt hàng ngày. Tôi ngửi thấy mùi thức ăn trên đường phố, mùi bánh nướng thơm tho, mùi cà phê pha lẫn mùi mồ hôi của khách du lịch, mùi của trời chiều, mùi của gió, mùi của cuộc sống thật! Giản dị và bình yên!
Công sở và những phòng làm việc máy lạnh đã lấy đi của tôi cảm giác về mùi, về cuộc sống. Cái mà tôi thở và ngửi ở các văn phòng máy lạnh là những thứ không khí vô hồn, nhạt nhẽo, không mùi vị, chán ngắt.
Tôi ghé vào XQ ngắm các nghệ nhân ngồi thêu. Hàng triệu, triệu mũi kim đã làm nên những bức tranh tinh xảo, đẹp đến ngỡ ngàng. Những con cá vàng hồn nhiên bơi lội tung tăng trong nước, những con bướm rực rỡ đủ màu sắc bay nhẩn nha trên các đóa hoa đã trở thành đề tài cho nhiều bức họa thêu đẹp lạ lùng, thể hiện mong ước của con người về một cuộc sống thong dong, chẳng ưu phiền. Những nghệ nhân thêu, họ ngồi đó, chậm rãi từng đường kim mũi chỉ, có ai để ý đến thời gian?
Cuộc sống ơi, mi chan hòa màu sắc, mùi vị mà ta chẳng hề biết. Ta như một con dế chui nhủi trong cái bao diêm tiện nghi nhưng trống rỗng và tẻ nhạt, ta chẳng biết gì đến thế giới sinh động, tràn đầy màu sắc bên ngoài. Ta đáng thương quá phải không?
Bước chân tôi cứ đi, qua bao ngôi nhà lớn nhỏ, người ta í ới gọi nhau, trẻ con chơi đùa trên phố, người qua lại trên những chiếc xe gắn máy, từ từ chậm rãi, chẳng ai rú ga, bóp còi để được đi nhanh hơn. Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, bình yên đến lạ lùng!
Vì sao phải đi nhanh hơn, ăn nhanh hơn, nói nhanh hơn, làm nhiều đến mức không còn thời gian để ngắm nhìn cuộc sống và con người quanh mình? Phải chăng đó là sự bất hạnh tột cùng mà thị dân hào nhoáng ở các thành phố lớn chẳng hề nhận ra?
Đã đến lúc phải thở thực sự, phải dành thời gian cảm nhận mùi của cuộc sống, đủ bình tĩnh để bước đi như người vô sự trong những buổi chiều như thế này. Ôi cuộc sống tươi đẹp biết bao, đừng bỏ phí những giây phút hiện tại nếu không muốn trở thành những cái xác sống!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét