Kora – Hành trình của những lời cầu nguyện


Một tập quán của người dân địa phương tại thị trấn McLeod Ganj là đi nhiễu vòng quanh chánh điện của Tu Viện Namgyal từ rất sớm…có lẽ từ khoảng 2:30 sáng. Tay lần tràng hạt, từng đoàn người lặng lẽ bước đi trong những lời thì thầm cầu nguyện bằng một thứ tiếng sinh ra để cầu nguyện: Tạng ngữ! Một không khí vô cùng thành kính và linh thiêng. Và chúng tôi, những kẻ hành hương thao thức đi tìm hạnh phúc,  đang ở đây, Dharamsala, trú xứ của Đức Đạt Lai Lạt Ma, và ngay tại tu viện Namgyal của Ngài….!
Mỗi bước chân tôi đi như cùng hòa nhịp với hàng ngàn hàng triệu lời cầu nguyện Lục Tự Đại Minh Thần Chú “Om Mani Pad Me Hum” bay vút lên không gian từ những chiếc bánh xe Mani-Luân bằng đồng đặt xung quanh Tu viện. Người ta tin rằng mỗi lần quay bánh xe Mani Luân thì cũng tương đương với hàng triệu lời cầu nguyện được rải tới muôn phương và mang lại những điều tốt lành cho mọi chúng sinh.
Bánh xe Mani Luân
Những ngày ở đây, chúng tôi quyết định không chỉ đi nhiễu và cầu nguyện xung quanh nội khu của Tu Viện Namgyal mà đi bộ vòng quanh con đường mòn xung quanh quả đồi nơi Tu viện Namgyal được xây dựng. Chúng tôi gọi những chuyến “hành cước” nho nhỏ vòng quanh quả đồi ấy là Kora, với một ước nguyện sâu xa rằng một ngày nào đó,  khi có đủ cơ duyên, chúng tôi sẽ được may mắn đảnh lễ một ngọn núi thiêng của xứ Tuyết, núi Kailash!
Những vòng Kora vào buổi sáng tinh mơ tại Dharamsala! Bình minh vẫn còn ẩn náu sau rặng Dhauladhar hùng vĩ, chỉ có những ráng hồng nhàn nhạt hiện ra phía chân trời, báo hiệu ngày mới bắt đầu. Những sợi mây mỏng màu trắng vắt vẻo trên các đỉnh núi xa xa. Himalaya bí ẩn và bi thương! Rặng núi đã chứng kiến hàng trăm ngàn cuộc di cư của người Tây Tạng, bắt chấp hiểm nguy, vượt lên cái chết, băng rừng vượt núi trong đói khát, giá lạnh để tìm đến với tự do và với với vị lãnh tụ tinh thần vĩ đại của họ. 
Ban mai ráng hồng
Trong tiết trời mát rượi của sớm mai, tôi đi vòng quanh ngọn đồi ấy, lặng lẽ ngắm nhìn thiên nhiên đang bừng tỉnh, chào đón bình minh. Đó là những  giây phút hiếm hoi trong đời khi tôi cảm nhận sâu sắc sự an bình nội tâm, khi tôi có đủ thời gian và thanh thản để đi, đứng, ngồi trong lặng thinh, không làm gì cả,  không nghĩ gì cả trong  không  gian bao la vô tận của trời đất và núi đồi! Tai tôi nghe thấy tiếng gió thì thầm, gió mơn man trên những tán lá cây, gió ca hát cùng lời cầu nguyện của những kẻ cũng đi hành cước như tôi. Những chuỗi tràng hạt đu đưa trong gió. Những câu chú khắc rải rác trên các tảng đá suốt con đường tôi đi tạo thành một không  gian bí ẩn và linh thiêng.  Lời cầu kinh bằng tiếng Tạng nghe sao mà du dương đến lạ lùng, phải chăng trong những tiền kiếp của mình, tôi cũng đã từng cầu nguyện bằng ngôn ngữ này? Lũ chim nhảy nhót vô tư trên đường đi, đám khỉ chuyền cành trên những tán thông lớn dưới đồi. Bằng bản năng, chúng hiểu sự an toàn tuyệt đối nơi đây, không những được sống bình yên mà người ta còn cầu nguyện cho chúng! Tôi chợt nhớ lại hình ảnh một ni sư người Tây tạng đang cầu nguyện cho một chú chuột vào buổi sáng tinh mơ trên con đường chính dẫn tới tu viện Namgyal. Kỳ lạ thay, chú chuột đứng nghe lới cầu nguyện mà không hề nhúc nhích!


Những câu chú khắc trên Mani wall

Bình minh đã phủ lên các đỉnh núi một tấm thảm màu vàng rực rỡ, huy hoàng! Tôi hít căng lồng ngực để đón lấy không khí trong lành của buổi ban mai tươi đẹp!  Bằng những giọt nắng trong vắt đầu tiên, bình minh Dharamsala đón chào kẻ hành hương đơn độc đã ngộ ra lẽ vô thường! Bàn tay tôi khẽ chạm vào những chiếc Stupa thiêng liêng, những chiếc Mani Luân quay đều với ước nguyện hàng triệu lời khấn nguyện sẽ được rải đi muôn phương vì lợi ích của hữu tình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thiền Hành (Walking Meditation)

99% kinh nghiệm về thiền tập của tôi là thiền tọa (ngồi thiền), lưng thẳng như mũi tên, trong tư thế 7 điểm của đức Phật Tì Lô Giá Na và...