Hãy nhớ lại lần gần nhất mà bạn chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp lộng lẫy của ban mai là khi nào? Khi nói chiêm ngưỡng buổi bình minh, tôi muốn nói đến sự chú tâm thật sự của chúng ta vào từng giây phút mặt trời lững thững nhô lên từ những rạng mây hồng, những sợi nắng rất nhạt, rất nhẹ và rất trong phủ lên từng tán lá cây trong vườn, trong thành phố, trong sự im lặng, êm đềm của buổi ban mai. Đã khi nào chúng ta thực sự đối diện với sự kiện tuyệt đẹp này của tự nhiên, một cách trọn vẹn và ý thức sâu sắc rằng chúng ta đang chứng kiến một ngày mới bắt đầu? Có lẽ nhiều người trong chúng ta không nhớ nổi lần cuối mình lặng lẽ ngắm buổi bình minh lúc nào. Cuộc sống thành thị vội vã đã lôi chúng ta đi trên những con tàu cao tốc, mọi thứ vùn vụt lướt qua, chẳng nắm bắt được gì, chằng ai đủ thời gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp huy hoàng của bình minh . Nếu đứng ở Nhà thờ Đức Bà vào một buổi sáng tinh mơ để chờ bình minh lên, bạn sẽ cảm nhận được Sài gòn đẹp biết bao! Những hàng cây xanh biếc thì thầm khi gió lặng, nắng nhẹ chiếu chếch qua gác chuông nhà thờ, nóc bưu điện cổ, rất ít xe cộ qua lại, chỉ có những ngôi nhà kiến trúc Pháp cổ nằm im lìm trên đường Hàn Thuyên đang dụi mắt sau giấc ngủ.
Rồi thì xe cộ đông dần, âm thanh của đủ các loại động cơ lớn dần, các công chức cổ trắng bắt đầu xuất hiện. Tất cả bọn họ đều sạch sẽ, gọn gàng, chỉn chu và vội vàng. Họ rảo bước với ly cà phê giấy trên tay, người thì cầm ổ bánh mì, người thì cắp nách tờ báo, người thì nói chuyện điện thoại, người thì kín đáo quan sát đồng nghiệp của mình xách túi hiệu gì, đi giày hiệu gì để cố gắng xác định thu nhập của chủ nhân, người thì vừa đi vừa nghe nhạc và chẳng quan tâm đến chuyện gì khác. Họ rất giống nhau ở một điểm, họ đều bước rất nhanh và chú tâm vào một mục tiêu: đó là lọt vào các tòa nhà công sở nơi mà họ sẽ trốn vào cho đến hết hoàng hôn. Họ không nhìn lên trời, không ngó trái, ngó phải (trừ phi phải sang đường), không dừng lại, không mỉm cười. Những gương mặt vô cảm, có phần hơi căng thẳng!
Tôi hỏi một anh bạn có bao giờ anh ngắm bình minh không. Anh trả lời ngay không cần suy nghĩ: “có chứ, mỗi ngày. Tôi đi làm rất sớm mà”. Anh bạn của tôi nhầm một điểm cơ bản. Dậy sớm và đi làm sớm không có nghĩa là nhìn thấy bình minh mỗi ngày. Anh bạn của tôi nhìn mà không thấy bình minh, đi trong bình minh mà chẳng cảm nhận được hơi thở của buổi ban mai bởi vì anh bận nghĩ ngợi hàng vô số thứ phải làm trong một ngày ngay khi anh bước ra khỏi nhà, hàng tỉ các kế hoạch và các cuộc hẹn với khách hàng, các tính toán hơn thiệt v.v…. Anh không kịp căng hết lồng ngực hít thở thật sâu, để đón luồng không khí trong sạch của buổi sớm mai, anh cũng không nhớ nhìn lên bầu trời để đón những giọt nắng đầu tiên.
Hãy dừng lại một chút, hãy nhìn, hãy ngắm bình minh trong sự nhận thức trọn vẹn của giây phút hiện tại. Chúng ta đang sống và hãy biết ơn vì mình vẫn được tiếp tục thở vào buổi sáng kế tiếp. Chúng ta có nuối tiếc đã không chứng kiến buổi ban mai giữa không gian bao la nếu một ngày thức dậy và biết rằng ta không còn nhiều thời gian để sống?
Bạn ơi, đừng tính toán, đừng so bì, đừng hoạch định quá nhiều cho một tương lai vô định. Hãy để tương lai đến theo cách của nó. Nhiệm vụ của chúng ta là sống hết mình với thực tại, hãy thực hành yêu thương, săn sóc, hỏi han và chia sẻ với người khác ngay lúc này đây. Hãy ngắm buổi ban mai và những giọt sương li ti còn đọng trên lá sau cơn mưa đêm mà chẳng nghĩ đến việc gì khác trong lúc ngắm. Hãy dành cho bản thân một cơ hội sống trong thực tại bạn nhé!
Chiêm ngưỡng bình minh huy hoàng trong tác phẩm Morning của Edvard Grieg
http://www.youtube.com/watch?v=Ya5ICVKUERg