Thầy kể lần nọ Thầy đang nằm ở giường tầng trên trong một chuyến tàu đêm. Thầy không sao ngủ được vì từ phía giường tầng dưới không ngừng vang lên tiếng rên rỉ của một phụ nữ:"Ôi, khát quá. Trời ơi, tôi khát nước quá.!"
Chị ta cứ lải nhải rên rỉ hoàn như thế. Cuối cùng, Thầy ngồi dậy, leo xuống khỏi giường, đi xuôi theo dãy hành lang gió hắt bần bật, đến toa cuối của đoàn tàu, lấy hai ly đầy nước rồi mang trở lại trao cho người phụ nữ đang rên rỉ kia.
"Này, nước đây thưa bà!"
"Ồ, cảm ơn ông nhiều. Ông thật có lòng tốt."
Thầy leo trở lên giường của mình ở tầng trên, ngả lưng nằm xuống và nhắm mắt thiu thiu ngủ. Bất chợt, từ phía dưới lại lải nhải vọng lên tiếng rên rỉ: "Ôi cơn khát hồi nãy thật khủng khiếp quá! Trời ơi, hồi nãy tôi khát nước quá chừng!".
(One Minute of Nonsense - Anthony De Mello)
Hay quá! Đúng là gặm nhấm nỗi đau đã qua luôn cho ta một cảm giác sung sướng.
Trả lờiXóa