Mưa. Thỉnh thoảng Sài gòn mới có
một cơn mưa rất to như thế. Dù là mùa mưa, ngày nào cũng có mưa hoặc dấu hiệu của
mưa, mưa lất phất vài hạt, mưa nho nhỏ, mưa vừa vừa đủ phải mặc áo mưa, mưa rào
xối xả và rất nhanh….
Cơn mưa chiều nay kèm theo cả gió lớn. Gió kéo mây giăng
kín đầy trời. Những đám mây xám nhạt khổng lồ từ từ trở thành xám xịt, trông
đáng sợ. Sống ở những chung cư cao tầng thì sẽ có cơ hội chứng kiến cơn thịnh nộ
đáng sợ của những trận cuồng phong băng qua, gầm rít xuyên các khe cửa, kéo
theo những trận mưa mà ta có thể nhìn thấy chúng di chuyển từ đằng xa lại gần.
Mưa do gió đẩy về, di chuyển rất nhanh, lướt qua những tòa nhà ở phía xa xa rồi
phủ đầy trước mặt mình. Mờ mịt nước trên không trung. Những thứ hàng ngày nom
thấy rất rõ ràng, sinh động từ trên cao, dòng sông uốn lượn mềm mại, chiếc cầu
treo vắt ngang, những ngôi nhà ngói đỏ ẩn sau tán cây xanh biếc, những chiếc xe
bé tí chạy qua chạy lại…..giờ chúng đều nhạt nhòa trong nước mưa và mây xám giăng
phủ, không thể nhìn thấy gì dù chỉ một dấu hiệu. Đôi khi lẩn thẩn nghĩ ngợi, nhỡ
cứ mưa mãi mãi và mình không còn nhìn thấy được dòng sông trước mặt nữa thì sao?
Buồn nhỉ?
Chẳng có cái gì là mãi mãi! Kể cả
mưa và gió. Mưa mãi cũng tạnh. Gió mãi cũng ngừng. Bầu trời quang trở lại sau
khi tối tăm mù mịt. Đi tìm lại dòng sông. Nó vẫn ở đấy, rực rỡ và sinh động với
những con tàu chở hàng thỉnh thoảng hú còi. Mọi thứ đều trở lại, rõ ràng, đẹp đẽ
như bản chất sẵn có của chúng. Mình chờ đợi chúng quay trở lại. Chúng vẫn ở đó.
Mình không chờ thì chúng cũng vẫn quay lại mà? Vì mọi sự vẫn đi theo quy luật của
riêng chúng, bất kể mình có mong chờ hay không. Sao phải bứt rứt mong đợi? Sao
phải vội vã?
Bầu trời trở nên rạng rỡ lạ thường
sau một cơn mưa tưởng như đã xé rách nó bằng những vệt chớp ngoằn ngoèo kéo
theo những tiếng sấm gầm như bom nổ.
Rồi những đám mây xám xịt biến mất
hiển lộ những mảng không gian bao la. Hoàng hôn chiều hiện ra với những gam màu
sắc rực sáng khó diễn tả bằng lời. Chỉ có thể gọi đó là cung bậc màu sắc của vũ
trụ ban cho thế giới loài người. Có những lúc đi trong tăm tối, người ta mất niềm
tin, người ta tự hỏi liệu có con đường và ánh sáng. Có người bỏ cuộc vì họ
không tin có con đường và ánh sáng. Có người chờ đợi ánh sáng trong sự trăn trở
bất an. Cả hai đều thiếu niềm tin. Vạn vật đều đổi thay, dù ta muốn hay không,
chờ đợi hay không. Chúng có quy luật, đó là quy luật vô thường. Nếu ta đủ kiên
nhẫn và niềm tin, ánh sáng sẽ đến, con đường sẽ hiện ra trước mặt, cũng giống
như bầu trời rực rỡ hiện ra sau những đám mây đen ngòm, những trận mưa bão, cuồng
phong tưởng chừng không bao giờ dứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét