Anh Nguyễn phỏng dịch
Cuộc sống của con người phụ thuộc vào nhau nhiều đến mức ở gốc rễ của sự sinh tồn có một nhu cầu tha thiết cho tình thương yêu. Đó là lý do vì sao việc tu dưỡng một tình thần trách nhiệm thực sự và mối quan tâm chân thành đến hạnh phúc của người khác là điều hết sức tốt đẹp.
Bản chất thực sự của chúng ta, con người, là gì? Chúng ta không chỉ là những sinh vật mong đoái đến vật chất và cũng sẽ là một ngộ nhận nếu chúng ta đặt tất cả hy vọng của mình cho một thứ hạnh phúc chỉ hướng ra bên ngoài. Không cần đi sâu vào cuộc bàn luận gây tranh cãi về sự sáng tạo và tiến hóa của vũ trụ, chúng ta đều đồng ý rằng mỗi người đều là sản phẩm của cha mẹ mình. Đa phần, sự hình thành một con người không chỉ bao gồm mong muốn tình dục của cha mẹ mà còn là quyết định muốn sinh con của họ. Hoạch định đó của cha mẹ dựa trên trách nhiệm yêu thương và quyết tâm nuôi nấng chúng ta cho đến lúc trưởng thành. Như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên tạo tác ra chúng ta, tình yêu thương của cha mẹ là một nhân tố vô cùng thiết yếu.
Hơn thế nữa, chúng ta phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc nuôi dưỡng của người mẹ khi chào đời. Theo một số khoa học gia, trạng thái tinh thần bình an hay rối loạn của người phụ nữ đang mang thai sẽ có những ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi bên trong.
Thể hiện tình yêu thương cũng vô cùng quan trọng khi trẻ chào đời. Vì hành động đầu tiên của chúng ta là rúc vú mẹ tìm sữa, theo bản năng chúng ta cảm thấy gần gũi với người mẹ và về phía người mẹ cũng sẽ cảm thấy tình yêu thương khi cho con bú, vì khi người mẹ giận dữ hay đau buồn, dòng sữa không thể chảy ra suôn sẻ.
Sau đó đến một giai đoạn hệ trọng là hình thành não bộ, giai đoạn từ lúc sinh tới lúc ba, bốn tuổi. Va chạm vật lý thể hiện tình thương là nhân tố chính cho sự phát triển bình thường của trẻ nhỏ. Nếu không được âu yếm, vỗ về, yêu thương thì sự phát triển của trẻ sẽ rất giới hạn và não bộ của trẻ sẽ không thể phát huy hết tiềm năng.
Vì trẻ em không thể tồn tại nếu không có sự che chở vỗ về nên yêu thương vô cùng thiết yếu. Ngày nay, nhiều trẻ em lớn lên trong những căn nhà bất hạnh. Không có được sự yêu thương, trẻ khi lớn lên sẽ không biết yêu thương cha mẹ và thường gặp rắc rối khi yêu thương người khác. Thật đáng buồn thay.
Vài năm sau khi bắt đầu cắp sách đến trường, trẻ cần có sự giúp đỡ từ thầy cô giáo. Nếu người thầy không tự giới hạn mình chỉ ở những dạy dỗ từ chương, nếu người thầy cũng thấy trách nhiệm của mình trong việc giúp học trò chuẩn bị hành trang vào đời thì người trò sẽ luôn kinh trọng và tin yêu thầy. Những gì học được từ thầy cô sẽ để lại những dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí của trò. Ngược lại, nếu kiến thức được truyền tải từ một người chẳng hề quan tâm đến lợi ích của học trò thì sẽ mau chóng bị lãng quên.
Tương tự, khi một người bệnh được điều trị tại bệnh viện với một bác sĩ ân cần, thân thiện, bệnh nhân sẽ cảm thấy yên lòng. Bản thân việc bác sĩ mong muốn đem lại sự chăm sóc tốt nhất cho bệnh nhân đã là liều thuốc chữa bệnh rồi, chưa nói đến các phương pháp điều trị và các kỹ thuật khám bệnh khác. Ngược lại, khi bác sĩ thiếu sự đồng cảm, xa cách, nóng vội hay cau kỉnh thì dù cho bác sĩ đó có danh tiếng, chẩn đoán bệnh chính xác và cho toa thuốc hiệu quả nhất, người bệnh vẫn cảm thấy âu lo.
Trong giao tiếp hàng ngày, khi người đối diện nói chuyện hòa ái với chúng ta, ta lắng nghe và đối đáp vui vẻ, nhờ vậy mà câu chuyện trở nên thú vị dù rằng đó chỉ là giao tiếp thông thường. Trái lại, nếu ai đó nói năng lạnh lùng hoặc khó chịu, chúng ta sẽ cảm thấy bực bội và muốn chấm dứt câu chuyện nhanh chóng. Từ việc nhỏ nhất đến việc lớn nhất, quan tâm và trân trọng người khác luôn là những yếu tố trọng yếu.
Gần đây, tôi có gặp một số khoa học gia người Mỹ và họ cho tôi biết tỉ lệ người mắc chứng bệnh tâm thần ở nước này tương đối cao, khoảng 12% dân số. Cuộc mạn đàm này cũng đã cho thấy rằng nguyên nhân không phải do thiếu thốn về vật chất mà thiếu thốn sự yêu thương.
Một điều rất hiển nhiên, dù cho ta nhận ra hay không nhận ra, mong cầu được yêu thương đã có sẵn trong huyết mạch từ khi chúng ta chào đời. Tôi tin rằng không ai sinh ra mà không muốn được yêu thương. Và đối lập với một số trường phái tư duy hiện đại, điều này thể hiện rằng con người không bị giới hạn bởi mức độ vật chất. Không có một chủ thể vất chất nào, dù có đẹp đẽ hay đắt quý đến mấy có thể cho chúng ta cảm giác được yêu thương bởi vì bản chất sâu thẳm bên trong chúng ta, con người thật của chúng ta, bén rễ từ bản chất chủ quan của tâm.
Lòng bi mẫn, hay đôi khi tôi gọi là tình yêu thương đồng loại, là một nhân tố quyết định trong cuộc sống của chúng ta. Nhờ nối vào bàn tay mà năm ngón tay của chúng ta mới thực hiện được chức năng của chúng. Cắt chúng rời ra khỏi bàn tay, chúng trở nên vô dụng. Tương tự, con người trở nên nguy hiểm thì nó bị tước mất cảm xúc nhân bản. Tất cả các hoạt động sẽ trở nên tốt lành khi chúng được thực hiện với cảm xúc và sự tôn trọng những giá trị nhân văn.
Trích trong tác phẩm “Hành Trình Tâm Linh Của Tôi” - Đức Đạt Lai Lạt Ma XIV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét