Cuộc sống thành thị bận rộn đến điên cuồng không cho người ta nghĩ đến thực tại. Người thì nuối tiếc hoặc hằn học quá khứ, người thì mải mê toan tính cho tương lai. Hiện tại là cái gì? Chẳng ai biết vì có ai màng đến nó đâu.
Các bài học về chiến lược của các tập đoàn đa quốc gia chỉ dạy cho các “executive” của họ cách xây dựng tầm nhìn cho doanh nghiệp, chằng ai dạy họ cách xây dựng tầm nhìn cho cuộc đời của chính họ. Tầm nhìn được xác định ít nhất là 5 năm mới được gọi là nhìn xa. Người ta tung hô những người có tầm nhìn xa nên tất cả mọi người đều cố gắng nhìn xa để được tung hô.
Tội nghiệp cho hiện tại, chẳng ai buồn nghĩ đến nó. Người ta ăn nhanh, uống nhanh, thở nhanh, đi nhanh, nói nhanh, làm nhanh. Nhanh đến mức ít ai nhớ ra mình ăn gì, uống gì, nói gì, làm gì nữa. Lối sống chậm được dán mác cho những kẻ đần độn, chậm trễ với thời cuộc.
Kiếp sau, xin cho hắn sinh ra ở một nơi mà hắn có thể thở chậm rãi trong rừng thông, nhấm nháp một ly cà phê và thưởng thức hương vị của nó đến giọt cuối mà không cần phải nghĩ sẽ làm gì tiếp theo. Hãy cho hắn thời gian ngắm nhìn những ngọn núi hùng vĩ còn phủ tuyết vào mùa xuân, những dòng sông trong suốt chứa đựng cả bầu trời. Hãy cho hắn một đời sống đơn giản để hắn có nhiều thời gian nằm trên cánh đồng hoa và ngước nhìn bầu trời đầy sao …